- Mẹ: Con có nhanh lên để đi học hay không?
- Con: Mẹ cho con chơi thêm một tẹo đi.
- Mẹ: Mẹ không đợi được con nữa đâu, mẹ bị muộn làm rồi.
- Con: Con không muốn, con muốn chơi thêm cơ!
……………………………………………………………..
Và
sau đó là một chuỗi quát tháo, hò hét rồi khóc lóc của một bà mẹ cùng
với đứa con 6 tuổi vào buổi sáng hôm đó trước khi đi học.
Chắc hẳn làm cha mẹ chúng ta ai cũng đã từng trải qua tình huống này đối với con cái của mình.
Hầu
hết, là cha mẹ chúng ta thường mong muốn con vâng lời mình và sẽ làm
luôn và ngay điều mình yêu cầu, có như vậy thì chúng ta mới cảm thấy
thoải mái, mới không có cảm thấy bực mình khi ở bên con. Nhưng chúng ta
có bao giờ tự đặt câu hỏi cho chính mình rằng, điều chúng ta mong muốn
con nghe lời có thật sự là điều đúng, có thật sự giúp con trưởng thành
hay không?
Với cách giải
quyết như của người mẹ bên trên thì sau khi quát tháo, hò hét, rồi có
khi đánh con thì có thể con sẽ sợ và răm rắp làm theo lời người mẹ nhưng
đồng thời cũng sẽ gây ra phản ứng chống đối ở con trẻ.
Và
có khi nào người mẹ tự đặt câu hỏi: Nếu mình không ở bên, liệu đứa con
có biết tự đi học đúng giờ hay không và nó cũng có thể nhân rộng ra ở
nhiều việc khác rằng nếu không có mình con có tự giác làm hay không? Và
khi con đến tuổi teen, tuổi dậy thì, tuổi nổi loạn thì với cách quát
mắng con như vậy liệu người mẹ có còn kết nối, có còn biết được đứa con
mình đang nghĩ gì hay không?
Ở
đây, nếu muốn con đi học đúng giờ thì mỗi tối người mẹ cần khuyến khích
con ngủ sớm để sáng ra con có thể có thêm thời gian một chút để chơi,
rồi cần cho con biết được nếu con đi học muộn hậu quả con phải nhận sẽ
như thế nào. Mẹ có thể cho con xem video, đọc các câu chuyện liên quan
đến việc đi học của con rồi cùng nhau thảo luận giúp con hiểu được vấn
đề.
Và nếu con vẫn không
thay đổi thì mẹ có thể chấp nhận đi học muộn cùng con, mẹ cho con biết
trước nếu đi học muộn con sẽ bị thầy cô giáo phê bình và cho con lựa
chọn nếu muốn chơi thêm con sẽ hít đất, bật nhảy…(tuỳ vào sức của con để
mẹ lựa chọn phương pháp phù hợp trao đổi với con) và nặng hơn sẽ là
không được đi học, mẹ cùng nghỉ với con và cho con làm thật nhiều việc
nhà để con biết được đi học là một điều may mắn.
Dù
rằng, hôm đó có thể mẹ đi làm muộn, con đi học muộn hay dù có phải nghỉ
làm một ngày nhưng mẹ dạy con được giá trị của việc được đi học,dạy con
trưởng thành hơn mà không gây tổn thương cho con. Từ đó, giúp con tìm
ra được điều đúng đắn và tự chịu trách nhiệm với mỗi hành động của mình,
dù không có cha mẹ kèm cặp thì con cũng sẽ tự giác làm việc đó.
Bài học:
Từ
câu chuyện trên đây và trong nhiều tình huống cư xử đối với con, chúng
ta nên tách điều đúng ra khỏi mình, không nên đồng nhất cái đúng với bản
thân mình và cho rằng mình có quyền bắt con phải vâng lời. Để hiểu rằng
điều mình đang làm với con có thật sự đúng, có thật sự giúp con trưởng
thành hay không thì cần cha mẹ: KHÔNG NGHE THEO ĐÁM ĐÔNG và KHÔNG LÀM
THEO QUÁN TÍNH. Nếu làm được như vậy, cha mẹ sẽ cảm thấy an vui hơn
nhiều khi ở bên cạnh con và giúp con của mình trưởng thanh hơn mỗi ngày.
Nguyên nhân + Điều kiện -> Kết quả
-
Cha mẹ hay quát mắng, bắt con vâng lời, làm theo ý muốn của mình ->
Con ỷ lại, lười nhác, không chủ động, dễ có tư tưởng chống đối lại cha
mẹ.
- Cha mẹ dạy con điều
đúng và dạy con tư duy được nguyên nhân, kết quả của vấn đề -> con
chủ động, tự giác, biết chịu trách nhiệm với mỗi việc làm của mình, cha
mẹ và con cái có sự gắn kết quả tốt