Tôi sẽ liệt kê một danh sách lý do tại sao tôi lại biết ơn cậu nhóc yêu ô tô tải, trên mặt dính đầy bơ đậu phộng lại rốn lồi này.
Từ khi có con, tôi không còn nhớ nổi lần cuối mình ngủ quá 6 giờ 30 sáng là hôm nào, cũng không nhớ lần cuối mình đến rạp chiếu phim. Tôi không nhớ nổi lần cuối tôi ăn ở quán ăn mình yêu thích và càng không nhớ nổi lần cuối mình ra ngoài mà không phải canh cánh việc thay tã cho con.
Đôi khi tôi muốn quăng luôn nhóc ra ngoài cửa sổ, nhưng bé lại rúc vào lòng tôi, nằm dài trên ghế để xem hoạt hình. Bé nhẹ nhàng gối đầu vào tôi, cũng chính cái đầu cứng đấy đã húc tôi hơn 1 giờ trước, chính bàn tay nhỏ bé đang vắt ngang bụng tôi đã đập vào mũi tôi lúc sáng.
Tôi chẳng thể giải thích nổi tại sao trong cơ thể bé nhỏ dễ thương ấy lại tiềm ẩn một sinh vật phá hoại. Nhưng tất cả những gì tôi biết là tôi cảm thấy vô cùng biết ơn con mình.
Tôi sẽ dành thời gian để liệt kê một danh sách lý do tại sao tôi lại biết ơn cậu nhóc yêu ô tô tải, trên mặt dính đầy bơ đậu phộng lại rốn lồi này.Tôi không biết thiếu cậu nhóc thì mình sẽ làm gì và cuộc sống của mình sẽ như thế nào nữa. Những lí do đó như sau:
1. Trẻ em luôn tha thứ
Ví dụ, một hôm chiếc xe tải của con trai tôi sượt qua tay tôi, theo phản xạ, tôi đã vung tay và đập phải cằm con mình. Tôi cảm thấy rất kinh khủng khi con trai mình khóc thét lên, đôi môi con run rẩy và tôi cảm thấy tội lỗi kinh khủng. Tôi liên tục xin lỗi con.
Và hai phút sau, bé lại nói với tôi về con cáo trong cuốn truyện cổ tích như không có chuyện gì xảy ra. Trẻ con thường dễ tha thứ vì chúng không bao giờ giữ trong lòng mối hận thù, cáu giận.
2. Bé làm tôi cười mỗi ngày
Cho dù đó là khi bé cười khúc khích khi xì hơi, bôi khắp mặt sốt mỳ sợi hay tìm thấy nơi chó ị một cách thần kỳ, bé làm tôi cười không ngừng nghỉ.
Một ngày khác, tôi đặt bé xuống đất để bé tự chạy vào nhà trẻ. Bé muốn tôi đeo balo cho bé, nhưng tôi bảo chiếc balo quá nặng. Bé lại đòi lần nữa, tôi đã đặt balo lên vai bé và để bé tự mình đi. Bé bước một bước rồi ngã ngửa ra đằng sau vì chiếc balo kéo bé lại. Các cô giáo mỉm cười, còn tôi thì cười vang và cảm thấy mình giống như ông bố của năm vậy.
3. Con tôi nhắc nhở tôi ngôn ngữ là một điều kì diệu
Khi đọc sách cho con trai tôi nghe, tôi lại càng yêu hơn âm thanh mà ngôn ngữ mang lại. Đối với tôi, lắng nghe bé bập bẹ nói những lời đầu tiên trong cuộc đời là phần thú vị nhất trong hành trình cùng con lớn lên.
Khi tôi không ở cùng bé, tôi vẫn nghe thấy những âm thanh ấy. Và đừng nói với ai: tôi đã bắt đầu đọc thơ vì tôi vô cùng thích âm thanh từ những cuốn sách trẻ em.
4. Bé dạy tôi biết kiên nhẫn
Ồ, bé đang dạy tôi thế nào là kiên nhẫn đấy. Trước khi sinh, tôi nghĩ tôi là một người kiên nhẫn, nhưng bây giờ tôi mới thấy mình còn phải rèn luyện nhiều như thế nào.
Rời nhà, lên ô tô, mua đồ ở siêu thị, đến nhà thờ, đi du lịch, tôi cảm tưởng như mình đang phải chỉ huy cả một đội quân nhí nhố vậy. Tôi ngày càng nể phục những gia đình đông con, chỉ một đứa trẻ thôi mà tôi đã thấy như vật lộn rồi.
5. Quan trọng nhất, bé mang lại cho tôi niềm tin vào cuộc sống khi tôi cần nó nhất
Bé khiến tôi thấy cuộc đời tươi đẹp và đáng sống biết bao. Các mối quan hệ. Những người xung quanh. Kết nối. Cứ mỗi khi tôi cần một điều gì đó để khiến mình vui vẻ, bé lại nhắc nhở tôi rằng chính những điều giản dị và tự nhiên nhất lại khiến tôi bình tâm nhất: chia sẻ bữa ăn, ôm nhau đi ngủ hay nằm bò ra sàn và cùng đọc truyện.
Bé dường như không bao giờ quên những điều ấy, vì bé chẳng phải chịu áp lực và bất kì một kì vọng nào khác. Tôi cảm thấy rất biết ơn khi được làm bố của bé. Chính bé đã dạy tôi những bài học đầy bổ ích.
-Trường TH Đ TC sưu tầm-